Thứ Hai, 11 tháng 8, 2014

Mặt Trời - 17 (R:17+)


Aomine Daiki x Kise Ryuta 

Chương 17: 
Thân thể mềm mại của Lục Y Minh, thoáng cái đã cứng lại. Lén lún động động thân dưới, lại bị bàn tay lớn của Lý Vân Ca chụp tới, ôm lấy eo cậu.

Thật đúng là tránh cũng không thể tránh, trốn cũng không thể trốn!

Lúc này Lục Y Minh thật hy vọng, chuyện này có thể giống như đăng nhập vào diễn đàn thường xuyên lấy quả boom làm ảnh đại diện, BIU~ phát là biến mất luôn. Nhưng sự thật là, bên người có người nóng hôi hổi, còn mình lại đang dần dần biến thành tôm luộc chín mọng.

Hay là, giả bộ ngủ được không ta?

Lý Vân Ca thấy cậu cả buổi rồi mà vẫn không trả lời, bèn ghé vào lỗ tai cậu nhẹ nhàng hỏi, "Ngủ rồi?"

Y Minh trầm thấp ừ một tiếng, sau đó trên mặt bắt đầu nóng lên. Đần đã chết đần đã chết, gấu chó cũng bị anh làm cho tức điên rồi!

Lý Vân Ca nghẹn cười nói, "Ớ, đây là nói mớ a!"

Lồng ngực Lý Vân Ca dán sau lưng cậu truyền đến từng hồi chấn động rõ rệt, Y Minh biết hôm nay mình đã bước vào hang Sói rồi, huống chi Sói này còn chiêu đãi bạn thật hậu trước thì bạn biết phải làm sao?

Nói muốn mình toàn thân trở ra...., sợ rằng là ý nghĩ hơi bị hão huyền à nha!

Y minh giao thân chuyển xác lăn qua, dựa vào hõm vai anh, dùng giọng nói cơ hồ hệt như tiếng muỗi vo ve hỏi, "Cái kia phải xử lý làm sao?" Hỏi xong, chậm rãi rúc đầu vào trong ổ chăn.

Lý Vân Ca cũng không nhịn nổi nữa, nghẹn ngào cười nhẹ.

Lúc Y Minh vùi sâu vào dưới chăn, anh còn thoáng kinh ngạc một lát, cái nhóc con ngốc nghếch này thẹn đến váng đầu luôn rồi à, còn muốn có qua có lại, dùng chính thủ đoạn mình hầu hạ em ấy để hầu hạ lại mình sao?

Nhưng mà, chờ cả buổi vẫn chả thấy đứa nhỏ ngốc nghếch kia có động tĩnh gì ráo, Lý Vân Ca có chút không đành lòng rồi nha. Đào cái đầu lông xù đã buồn bực trong chăn một hồi lâu lên, Lý Vân Ca còn nghe thấy tiếng em ấy há mồm thở dốc.

Lý Vân Ca chờ cậu hồi khí lại xong, nắm lấy cậu, thấp giọng nói, "Y Minh lớn thế rồi, chẳng lẽ chưa từng làm cái chuyện xấu năm đánh một sao?"

Đầu Y Minh thật sự là một đống hồ dán, bèn thuận theo anh mà nói, "Năm đánh một cái gì cơ?"

Lý Vân Ca nắm lấy tay cậu, sờ sờ ngón tay của cậu, sau đó mới dò xét xuống dưới, "Như là dùng năm huynh đệ này của em đánh cái tên tiểu huynh đệ phía dưới của em ấy, đánh cho nó bất tỉnh nhân sự, miệng sùi bọt mép luôn."

Y Minh nghe thấy một câu kia của anh, chỉ cảm thấy OANH một tiếng, huyết dịch toàn thân đều chạy cả lên mặt.

Cái chuyện xấu hổ như vậy, như vậy, như vậy mà cũng dám mở miệng ra....Còn đem đi hỏi. Muốn... muốn....muốn trả lời sao trời?

"Y Minh giúp anh được không nào?" Lý Vân Ca kéo tay cậu, đặt lên cái nơi đang cần an ủi của mình.

Dưới sự ngăn cách của quần áo, Y Minh như là có thể cảm nhận được gân mạch sôi sục, rục rịch của cái vật kia.

Lục Y Minh bèn cách lớp vải mà mò lên xuống, cậu cảm thấy sắc mặt mình bây giờ nhất định còn đẹp hơn cả Quan Công rồi. Cưỡng chế loại bỏ ý nghĩ muốn chạy, Y Minh thấy may mắn nhất là giờ là nửa đêm, hơn nữa cũng không phải trả lời câu hỏi của anh nữa!

Dưới động tác chậm rãi của Y Minh, Lý Vân Ca xem như cảm nhận được cái gì kêu là thiên nhân giao chiến, hắn một bên hưởng thụ, một bên lại cắn răng. Thật sự là, Lục Y Minh dập lửa như vầy, xem ra còn giống thổi gió hơn đó, quả thực là muốn sờ sờ cho đến khi hắn vì dục hỏa đốt người mà chết, chết đến độ ngay cả tro tàn cũng chẳng còn!

"Thiếu đông gia, em đây là muốn anh dạy sao hả!" Lý Vân Ca thở dốc, cắn lên lỗ tai cậu.

Thấy cô bé quàng khăn đỏ chủ động lắng nghe sáng kiến của mình, Lý Vân Ca nắm lấy cái tay đang tra tấn mình của cậu, để nó thăm dò vào bên trong, "Nên nhanh chóng đánh nó ngất xỉu đi, hay là muốn đánh giáp lá cà cũng được ~ tốt ~!" Tiếng đó phun ra, là bởi động tác của em ấy có hơi chút biến diệu, nhưng lại khá thoải mái!

Bàn tay Y Minh, tinh tế, mềm mại, lòng bàn tay có chút nóng dán lên bộ vị mẫn cảm nhất của mình, Lý Vân Ca dùng tay bao bọc lấy tay cậu làm ra động tác đáng xuất hổ, kéo cậu chuyển động cao thấp theo.

Dù sao, đối với dục vọng của cơ thể đàn ông, Y Minh vẫn hiểu rõ. Hơn nữa, giữa năm ngón tay tung bay của mình, dục vọng và toàn bộ cảm xúc của anh đều bị mình khống chế, cái loại cảm giác thỏa mãn từ tận đáy lòng này đích thật là khiến người ta kiêu ngạo.

Hơn nữa, mình đối với anh, cũng không hoàn toàn là không có động tâm. Chỉ sợ là đã sớm, nhét anh vào trong nơi mềm mại nhất ở đáy lòng mất rồi.

Nghe thấy Lý Vân Ca phát ra tiếng thở dốc ồ ồ, cảm nhận được dục vọng của anh trong tay mình ngày càng nóng lên, cậu biết rõ đây chính là thời điểm tư vị chính đậm đặc nhất. Không khỏi duỗi đầu ngón trỏ ra, vân vê cái động có hơi ướt át ở đỉnh của anh.

Quả nhiên, bên tai nghe được một tiếng rên rỉ cực kỳ động tình.

Y Minh lại càng vui vẻ, dần dần không có chút thẹn thùng nào nữa, bắt đầu tỉ mẩn lấy tay vỗ về tiểu huynh đệ của anh, đáy lòng thầm cậu nguyện, mau đầu hàng đi, mau đầu hàng đi!

Lý Vân Ca phát giác, động tác của em ấy bắt đầu không còn câu thúc, chậm chạp nữa, thế là, bỏ mặc dục vọng của mình trong tay em. Kệ em ấy, còn mình thì tự chìm vào giữa một mảnh vui sướng đậm đặc như thể không thể thoát ra. Mà những lúc ngón tay em ấy thỉnh thoảng xoa xoa cái đỉnh mẫm cảm, Lý Vân Ca cũng không hề áp lại, kệ cho cái dục vọng đang chậm rãi xông lên đạt tới đỉnh, thứ đã được tích lũy dự trữ nhiều ngày hoàn toàn phun cả lên lòng bàn tay em.

Lý Vân Ca do dục vọng còn đang chậm rãi hạ xuống, cảm thấy tay Y Minh cũng không có ngay lật tức rời khỏi mình, mà lại nhẹ nhàng, chậm rãi động vài cái, đợi thân thể của mình hoàn toàn buông lỏng xuống, mới thò người ra tìm khăn tay.

Lý Vân Ca giật mình, em ấy đây là tiếp nhận mình rồi hay sao!

Đến lúc, đợi Y Minh lại nằm trở về một lần nữa, Lý Vân Ca liền ôm lấy cậu, "Y Minh, anh yêu em!" Tiếng nói dịu dàng có chút khàn khàn, tựa như rượu ngon được ủ nhiều năm, thuần hậu và ấm lòng.

Y Minh lẳng lặng yên vị trong cái ôm của anh, sờ soạn theo cánh tay của anh xuống, cho đến khi lần được bàn tay anh vẫn đang đặt trên người mình, chậm rãi dán lên, mười ngón tay giao nhau, khóe miệng mỉm cười, bước vào mộng đẹp.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -