Chương 24: Chân tướng
Cô ta giãy dụa cuồng loạn khiến cho Mục Hành không giữ nổi nữa, hắn buông tay ra, để cô ta dán lá bùa lên trán mình.
Hắn lúc này cả người toàn là máu, trên trán còn dán một lá bùa màu vàng phủ kín những chữ viết y như gà bới, ấy vậy mà vẫn duy trì tư thế thẳng lưng không nhúc nhích, có vẻ cực kỳ quỷ dị.
Vẻ mặt Lâm Doãn Khanh như thể sống sót sau đại nạn, đáy mắt thảm đạm một lần nữa xuất hiện tia sáng, cô ả nín khóc cười lớn lên, "Thành, thành công rồi."
"Thành công?" Mục Hành dễ dàng bóc lá bùa ra, ánh mắt hung ác nói, "Chỉ bằng thứ này mà cô cũng muốn giết tôi?"
Nụ cười của Lâm Doãn Khanh biến thành méo mó hoảng sợ trong giây lát, cô ta lùi mạnh về phía sau, chân vô ý đụng phải hòm sắt khiến cho ngã nhào trên mặt đất, thế là vội vàng vớ lấy cái hòm rồi tìm lối rời khỏi ban công.
Mục Hành không nhanh không chậm chặn đường lui của Lâm Doãn Khanh, đứng từ trên cao nhìn xuống.
"Cô cho rằng cô có thể thoát được sao?"
"A ————! ! !" Lâm Doãn Khanh phát ra một tiếng hét chói tai.
Cô ta hoảng sợ cuộn người tay, hai tay che đầu, gật đầu liên tục như trống bỏi.
"Xin anh đừng giết tôi, tôi còn chưa muốn chết, con tôi còn chưa được sinh ra, tôi không thể chết được! Xin anh hãy tha cho tôi, tôi biết sai rồi, vô cùng xin lỗi anh!"
Lâm Doãn Khanh nói năng lộn xộn khóc lóc kể lể, cô ta lúc này đại khái đã kinh hách đến cực hạn, cả người rơi vào trạng thái điên dại.
Mục Hành nhìn về phía cái bụng phồng lên rõ ràng của Lâm Doãn Khanh, do dự một chút, đoạn tiếp tục nghiêm mặt trầm giọng nói: "Tôi không định lấy mạng của cô, chỉ cần cô ăn ngay nói thật thì cô và con cô sẽ bình yên vô sự."
Lâm Doãn Khanh như thể vớ được cọng rơm cứu mạng trong tuyệt vọng, "Tôi, tôi nói, cái gì tôi cũng nói hết."
Mục Hành nghĩ nghĩ, nghiêm túc hỏi: "Vì sao cô lại không tin tôi là Mục Hành?"
"Bởi vì —— "
Lâm Doãn Khanh nói còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, cửa ban công đang đóng chặt đột nhiên vang lên tiếng mở ra, sau đó là Đậu Thiến vội vàng lo lắng vọt vào.
Biểu tình trên mặt cô ta đặc biệt quái dị, không giống như đang lo lắng cho an nguy của Mục Hành mà giống như đang lo lắng một bí mật gì đó bị vạch trần, nhìn chung quanh mãi mới thấy vị trí đứng của hai người, thế là Đậu Thiến vội chạy lại.
Không nghĩ tới nửa đường lại lòi ra một Trình Giảo Kim.
Chu Mục Hải vừa vặn ngăn trước mặt Đậu Thiến, Đậu Thiến không ngừng tránh phải tránh trái nhưng đều bị Chu Mục Hải ngăn lại, gã như thể một tấm lá chắn không thể vượt qua, ngăn cách triệt để giữa hai người nọ.
Đậu Thiến cố tình không để ý đến Chu Mục Hải, lo lắng nói: "Mục Hành anh đừng nghe cô ta nói bậy, cô ta trước đây đã phản bội anh, anh quên rồi sao?!"
Giọng Mục Hành cực lạnh, "Cô lo lắng cái gì? Cô ta có nói nhảm hay không tự tôi khác biết."
"Không," Đậu Thiến bắt lấy bả vai Chu Mục Hải, quỳ gối muốn lên gối vào bụng gã, thân pháp của Đậu Thiến linh hoạt ngoài ý muốn nhưng Chu Mục Hải cũng chẳng phải tay mơ, hai người đấu đá với tốc độ cực nhanh, Đậu Thiến vừa không thể áp chế Chu Mục Hải vừa không thể thoát khỏi gã ta.
Cô lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu Mục Hải, hạ giọng uy hiếp: "Anh hạ quyết tâm đối nghịch với tôi đúng không?!"
"Cô đoán đúng rồi, tôi đứng về phe Mục Hành," Chu Mục Hải làm tư thế "mời", "Chúng ta vẫn đừng nên quấy rầy bọn họ thì hơn."
"Mục đích của anh sớm muộn cũng sẽ bại lộ."
Chu Mục Hải không hề thay đổi sắc mặt, cười đến độ một chút toan tính cũng không có, "Tôi nào có mục đích gì, sợ gì bại lộ."
Đậu Thiến không thoát khỏi gã được, cô hung hăng liếc nhìn Chu Mục Hải một cái rồi xoay người rời đi.
Lối vào ban công đã có Chu Mục Hải đứng canh cho nên không có bất cứ ai dám liều lĩnh xông vào, người trong bữa tiệc tuy rằng có nghe thấy tiếng hét, nhưng lúc ấy cũng đã có người xử lý hậu quả cho nên cũng không gây lên bất luận rối loạn gì.
Xung quanh không phục sự yên tĩnh.
Bữa tiệc đằng xa mơ hồ truyền đến tiếng huyên náo ồn ào, còn có cả tiếng cười giả lả dối trá của mọi người.
Chu Mục Hải chậm rãi xoay người, chỉ chỉ đồng hồ với Mục Hành, dường như không có việc gì cười nói: "Tôi tới giúp cậu thôi, đại khái mười phút nữa Triệu Qua sẽ tới, cậu tốt nhất nên hỏi nhanh lên."
Triệu Qua đang ninh canh gà trong bếp, nước canh đã ninh đủ độ, tản ra mùi hương thịt mê người.
Anh mặt mũi âm trầm nghe Đậu Thiến kể về chuyện đã xảy ra, đoạn mặt không đổi sắc giật dây cắm điện ra.
Xem ra đêm nay nồi canh này đã định trước không được uống rồi.
"Làm sao Lâm Doãn Khanh tìm thấy Mục Hành được?"
Đậu Thiến xin lỗi nói, "Là do sơ suất của tôi, tôi thấy Mục Hành đi về phía ban công, không ngờ sẽ xảy ra chuyện này."
Triệu Qua kiềm chế tức giận, "Người trông Lâm Doãn Khanh đâu."
"Tạm thời tôi không liên lạc được với họ."
"Một lũ phế vật, ngay cả một con đàn bà cũng không trông nổi!"
Đậu Thiến tự biết là do mình thất trách nhưng vẫn không thể không cố gắng giữ tỉnh táo, "Anh mau đến đây đi, Chu Mục Hải đứng chặn ngoài cửa, Lâm Doãn Khanh có khả năng sẽ nói hết cho người nọ, nói vậy thì, chuyện kia sẽ không giấu nổi nữa."
Triệu Qua dĩ nhiên đang chạy đến, tốc độ chạy xe đã đẩy cao đến cực hạn, liên tục vượt vô số đèn đỏ.
Anh có chút sốt ruột nhưng vẫn chưa đến độ bối rối, "Cô nói với Chu Mục Hải, không cần biết nó có mục đích gì, tôi tuyệt đối sẽ không để cho nó thực hiện được đâu."
Anh hơi hơi dừng lại một chút, lại nói thêm: "Nếu Mục Hành biết chuyện đó thì cô phải giữ em ấy ở đó bằng mọi giá, chờ tôi tới."
Đậu Thiến dùng ánh mắt lo lắng nhìn về phía ban công, cô biết rằng Lâm Doãn Khanh chắc chắn đang định nói gì đó, ngay cả Triệu Qua có chạy tới cũng không kịp ngăn chặn.
Nhưng với thế cục trước mặt, cô chỉ có thể hứa hẹn một câu, "Vâng."
Lâm Doãn Khanh dùng hai tay ôm đầu gối, tránh không dám nhìn thẳng vào Mục Hành, vẻ mặt có chút sợ hãi xuất phát từ bản năng.
Giọng cô ta rất nhẹ, nhẹ như thể chỉ cần một cơn gió cũng có thể thổi đi mất.
Nhưng vào trong lỗ tai của Mục Hành, mỗi một chữ đều nặng cả ngàn cân, khiến cho hắn không thể chấp nhận nổi trong một chốc.
"Anh không phải Mục Hải."
"Tôi và anh ấy đã quen nhau bốn năm, tôi hiểu rõ tính tình anh ấy, kể cả tính tình anh ấy có đại biến cũng không có khả năng giống như anh bây giờ."
"Tôi biết anh ấy hận tôi, hận tôi gả cho người đàn ông khác, tôi không có gì để nói, cho đến bây giờ tôi vẫn chưa từng phủ nhận. Tôi không chấp nhận nổi anh ấy, tôi ở bên anh ấy bất quá chỉ là do tôi cảm thấy anh ấy quá đáng thương, anh ấy dựa vào cái gì mà dám yêu cầu tôi thương anh ấy mãi mãi, trước kia tôi đã nói rõ rồi, chỉ cần tôi tìm được người tôi yêu thì tôi sẽ rời khỏi anh ấy không chút do dự."
"Mấy năm nay anh ấy vẫn luôn không ngừng quấy rầy tôi, tôi đã sớm phiền muốn chết! Ba tháng trước, anh ấy ép tôi ra ngoài gặp mặt nếu không thì sẽ tung ảnh chụp và video của chúng tôi lên mạng, tôi không thể không đến gặp anh ấy."
"Sau đó anh ấy cho tôi xem giấy mời thử vai "Chim di cư", anh ấy nói chẳng sớm thì muộn anh ấy cũng sẽ nổi tiếng thôi, chờ đến khi anh ấy nổi tiếng thì sẽ cho tôi tất cả, anh nghe xem có nực cười không cơ chứ! Tôi căn bản không hề yêu anh ta, anh ta càng dây dưa thì tôi càng hận, càng dây dưa thì tôi càng hận —— "
Trên mặt Lâm Doãn Khanh hiện ra một nụ cười lạnh lẽo, trong đó còn có sự căm ghét và sợ hãi.
"Sau đó chúng tôi cãi nhau, tôi thuận tay đẩy anh ta một cái, anh ta lúc ấy đang đứng gần lan can, không phòng bị nên lập tức rơi xuống, tôi tận mắt nhìn thấy anh ta rơi xuống đất, 10 tầng lầu, anh ta không có khả năng còn sống....."
Cô ả nói xong thì chợt trở nên kích động, "Là tự tay tôi giết anh ta thì làm sao anh ta còn sống cho được, rốt cuộc thì anh là ai, là người Mục Hành phái tới để trả thù tôi sao?!"
Mục Hành không trả lời câu hỏi của Lâm Doãn Khanh, hắn sắc bén bắt được điểm mấu chốt, "Cô nói, ba tháng trước?"
Hắn rõ ràng trọng sinh đến cơ thể này từ nửa tháng trước, nguyên thân thì đã chết từ ba tháng trước, vậy còn thời gian còn lại thì sao?
Vẻ mặt của Lâm Doãn Khanh đầy tuyệt vọng, "Đúng thế, ngày 10 tháng 2, thứ bảy, tôi mãi mãi không quên được."
Cũng chính bởi vì thế nên cô ta mới sợ Mục Hành.
Bởi vì chính tay mình đẩy xuống lầu, xác nhận người đã chết, nhưng giờ lại sống bình yên vô sự.
Đổi lại bất luận kẻ nào cũng sẽ bị bức điên.
Mục Hành đại khái nghĩ tới chuyện gì đó, hai chân thoáng xụi lơ, ngón tay của hắn theo bản năng nắm chặt lại, duỗi ra, rồi lại nắm chặt lại, đồng tử đột nhiên co rút, trái tim cũng phát đau.
Nguyên thân bỏ mình ngày 10 tháng 2, hắn trọng sinh vào ngày 26 tháng 2, mà sau khi trọng sinh còn nằm trên giường trong khách sạn, bên cạnh chỉ có một mình Triệu Qua.
Nói cách khác, trước khi hắn trọng sinh, nằm bên cạnh Triệu Qua thật ra chính là một xác chết?!
Tại sao Triệu Qua lại có thể tin chắc rằng hắn sẽ sống lại trong cơ thể đó?
Đúng lúc này, một tiếng gầm áp lực đến tận cùng, phẫn nộ đến cực điểm truyền đến từ lối vào ban công.
"—— Chu Mục Hải! !" Triệu Qua sải bước lao tới, nắm chặt lấy áo Chu Mục Hải để đánh.
Chu Mục Hải bất ngờ không đề phòng bị đấm trúng một cú, ấy vậy mà vẫn trấn định tự nhiên, "Anh tới chậm."
Triệu Qua buông tay, dùng sức đẩy Chu Mục Hải ra, tất cả sự phẫn nộ hóa thành hư ảo trong khoảnh khắc.
Anh đối diện với ánh mắt nghi ngờ và thất vọng của Mục Hành, cõi lòng mãnh liệt trầm xuống.
"Khê Khê...."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -