Trang

Thứ Tư, 24 tháng 1, 2018

Bao tử - 22

Chương 22: Chung tình

Mục Hành cũng không lỡ hẹn, đầu giờ chiều trước khi máy quay khởi động là hắn đã chạy về đoàn phim, Triệu Qua cũng chẳng trở lại khách sạn mà lại tìm một cái ghế dựa trong đoàn, ngồi xuống quan sát mấy giờ đồng hồ.

Trong lúc đó ngoài việc đưa nước cho Mục Hành thì anh chẳng nói gì với người khác, càng miễn bàn tới chuyện có giúp đỡ gì linh tinh hay không.

Trái lại có người chủ động tới tìm Triệu Qua, tiếc rằng mặt nóng dán mông lạnh, Triệu Qua không có hứng thú chuyện trò gì, chỉ dùng một từ "Biến" lạnh như băng để đuổi người.

Khí thế của Triệu Qua quá mạnh mẽ nên rất khó để người khác không chú ý đến anh, thi thoảng sẽ có nghệ sĩ tới chào hỏi, còn hỏi Triệu Qua xem tại sao anh tự dưng lại đến Hoành Điếm, còn nói hy vọng anh có thể nể tình ăn cùng mình một bữa cơm.

Quan hệ giữa Triệu Qua và Mục Hành không phải bí mật gì, nhưng không có ai cho mối quan hệ giữa họ là sự thật, người sáng suốt đều nhìn ra được, trước kia Triệu Qua căn bản không đặt Mục Hành vào trong mắt, người trong ngành nhìn quy tắc ngầm mãi cũng thành quen, nào có ai chưa dùng bao giờ? Ai mà nghĩ mối quan hệ đó là thật lòng mới là đồ ngốc ấy chứ.

Không ai từng nghĩ Triệu Qua lại tới tham ban Mục Hành, càng miễn bàn đến chuyện Triệu Qua còn ngồi đợi cậu ta lâu như vậy.

Cho nên khi Triệu Qua nhẹ nhàng bâng quơ nói rằng, anh ở đây để chờ Mục Hành, những người đó đều lộ ra vẻ cực kỳ mê mang, giống như đây là một chuyện quá dỗi hoang đường khiến cho người ta khó có thể chấp nhận nổi.

Trong đó có cả người trong đoàn làm phim "Quyền mưu".

Bọn họ tận mắt nhìn thấy Triệu Qua và Mục Hành đồng thời đi đến, sau đó Mục Hành thấp giọng nói gì đó, thế là Triệu Qua bèn bảo người tìm đến một cái ghế dựa, chọn một vị trí có thể nhìn Mục Hành rõ nhất để ngồi xuống.

Trong lúc quay phim vì Triệu Qua cứ luôn nhìn Mục Hành chuyên chú cho nên Mục Hành NG rất nhiều lần. Mục Hành thậm chí còn khoa tay múa chân với Triệu Qua, không có việc gì thì kêu anh lấy nước, lau mồ hôi dùm mình.

Người bên ngoài xem mà hết cả hồn, dù sao với thân phận của Triệu Qua, cho dù là cha anh cũng chưa chắc đã có thể sai khiến anh như vậy.

Nhưng càng làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi chính là, Triệu Qua thế nhưng lại không hề nổi giận!

Anh không có bất cứ cảm xúc gì đưa nước cho Mục Hành, thậm chí còn tri kỷ vặn nắp chai hộ cậu ta, động tác tự nhiên mà mang theo sự thân mật vô cùng.

Sau khi kết thúc công việc, Mục Hành dưới cái nhìn sợ hãi và sùng bái của mọi người, nắm tay Triệu Qua rời khỏi đó.

Khu vực quay phim không cho người ngoài vào, bởi vậy cho nên không có fan nào nhìn thấy cảnh đó, lúc ra khỏi phim trường cũng là Triệu Qua ra trước, đỗ xe cách cửa Hoành Điếm một đoạn.

Đèn đóm mới được bật lên, dưới bóng đèn nê ông rực rỡ lóa mắt, gió nhẹ thổi phơ phất từ ngoài cửa sổ vào, giống như một cái tay dịu dàng vuốt ve da thịt.

Cảnh đẹp như vẽ, không khí cũng phá lệ tốt đẹp, sự ngọt ngào quẩn quanh không khí.

Mục Hành an toàn lên xe, ngồi ở ghế phó lái nhìn túi quà Triệu Qua đã để lên xe, những túi trước đó Đậu Thiến đã lấy danh nghĩa của hắn phân chia cho các thành viên và nghệ sĩ trong đoàn, còn túi này là Triệu Qua cố ý để dành cho hắn.

Giống như những túi khác, bên trong cũng có bánh bích quy, nhưng hình như lại có chút khác biệt, Mục Hành tò mò mở hộp bánh qua, phát hiện bên trong có hai tầng, bên trên là bánh bích quy giống với loại phát cho đoàn làm phim, bên dưới là một cái bánh bích quy lớn có vẽ hình nhân vật hoạt hình đáng yêu trên mặt bánh.

Mục Hành càng nhìn càng thấy nhân vật hoạt hình đó quen mắt, nhịn không được hỏi Triệu Qua, "Cái này anh mua ở đâu?"

Triệu Qua không thèm liếc mắt lấy một cái, nói thẳng: "Anh làm."

"Anh làm?" Ngữ điệu của Mục Hành không tự giác nâng lên, không thể che giấu sự vui sướng trong lòng mình, vội vàng đến độ khiến cho vài miếng bánh quy trong hộp vỡ vụn.

Triệu Qua làm bánh quy cho hắn, điều đó so với giá trị còn bay lên cao gấp trăm lần, đừng nói là vỡ thì hắn sẽ đau lòng mà ngay cả ăn cũng đặc biệt luyến tiếc.

Hắn chỉ vào nhân vật hoạt hình trên bánh, vui vẻ nói: "Đây là em à?"

"Ừ."

"Vẽ kỹ càng quá," Mục Hành cẩn thận quan sát, "Như thể anh đã vẽ em vô số lần rồi ấy."

"Vì sao anh phải vẽ em vô số lần?"

".....Chỉ là so sánh mà thôi."

Triệu Qua không nói chuyện, xe lại đi thêm mấy phút đồng hồ nữa anh mới mở miệng nói: "Em muốn ăn gì?"

"Thịt dê."

"Em nóng trong người, không được ăn."

"Lẩu?"

"Chỉ uống canh suông thì được."

Mục Hành nhất thời bất mãn, "Chỉ bị một chút mà thôi, là ai nói cho anh biết thế?"

Triệu Qua quay đầu liếc mắt lườm Mục Hành một cái, cho dù một chữ cũng chưa nói ra nhưng khí thế trong ánh mắt đó đã rất mạnh mẽ.

Mục Hành vốn có chút chột dạ, lại nghĩ Triệu Qua làm vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho mình thế là cẩn thận gói kín hộp bánh một lần nữa rồi thả vào trong túi quà, trên thực tế trước kia chưa có sơn trân hải vị gì là hắn chưa từng ăn, hiện tại ăn gì cũng không quan trọng, quan trọng là ăn cùng ai.

Hắn trưng cầu ý kiến Triệu Qua, "Anh muốn ăn gì?"

Hai người tìm một quán ăn gần đó, từ ghế lô có thể nhìn thấy ngọn đèn ảm đạm ngoài ngã tư, mang theo không khí tốt đẹp lặng yên.

Hai người đều đặt đối phương ở nơi đầu tim, lại đã không gặp nhau mấy ngày trời, đang ăn cơm mà thiếu chút nữa cướp cò súng, may mà Mục Hành vẫn còn giữ lại một tia lý trí, không cùng Triệu Qua lăn giường ngay lại chỗ.

Đi ra từ nhà ăn, vào khách sạn thuê phòng, Triệu Qua vẫn luôn tản ra tín hiệu 'Anh muốn ôm em', biểu hiện nhu cầu sinh lý đến vô cùng nhuần nhuyễn.

Mục Hành vừa mới mở cửa phòng đã bị Triệu Qua ôm ngang từ phía sau, tiếp đó Triệu Qua dùng một cước đá tung cửa, vội đến độ khó dằn nổi ôm Mục Hành về phía giường, anh vốn không có thói quen ném người xuống giường nên cho dù đã rất vội nhưng vẫn nhẹ nhàng vừa ôm vừa đặt người xuống.

Lúc làm Triệu Qua tuy rằng có hơi mãnh liệt một tí, nhưng từ trước đến sau đều vô cùng cẩn thận, còn biết quan tâm đến cảm xúc của Mục Hành.

Cơ mà nếu rơi quá sâu vào vũng lầy, chút lý trí của anh sẽ bị dục vọng nuốt sạch, cũng sẽ không quản xem Mục Hành có nguyện ý hay không, có thừa nhận nổi hay không nữa.

Mục Hành sau này tỏ ý muốn Triệu Qua giữ chừng mực không ít lần, đáng tiếc Triệu Qua chẳng nghe lọt tai lần nào, vẫn cứ làm theo ý mình, Mục Hành chẳng có biện pháp gì với chuyện này, chỉ có thể mặc kệ.

May mà mỗi lần làm xong hắn tuy rằng có chật vật nhưng cũng chưa bị thương bao giờ.

Phòng không bật đèn, bức màn hẹp để lộ ánh sáng thản nhiên, phòng trong khách sạn đều có đặt một cái giường vô cùng lớn, chăn nệm chỉnh tề lúc này đã bị người làm cho có chút hỗn độn.

Triệu Qua cúi người xuống, nắm lấy cằm Mục Hành như thể muốn nhấm nháp mỹ thực, nhìn chăm chú vào đôi mắt ảm đạm ánh sáng nhưng vẫn làm cho người ta lưu luyến quên về.

Giọng anh khàn khàn mà có từ tính: "Anh muốn ôm em."

Mục Hành đối diện với ánh mắt của Triệu Qua, giống như muốn nhìn thẳng vào bên trong ánh mắt của đối phương, cánh tay hắn giữ chặt cổ Triệu Qua, vừa ép anh cúi xuống vừa mượn lực nâng người lên, như nguyện hôn lên môi Triệu Qua.

Đôi mắt Triệu Qua sâu thăm thẳm, có chút nhìn không rõ cảm xúc, lúc Mục Hành hôn đủ, định buông tay ra thì lại bị đối phương dùng cánh môi mềm mại chặn lại.

Còn chưa kịp thở đã bị hôn tiếp, dưỡng khí trong cơ thể Mục Hành tiêu hao với tốc độ cực nhanh, hắn bực mình lườm Triệu Qua một cái, ý thức được đối phương mới nãy bị động chỉ là một cái bẫy thuần túy mà thôi.

Khi trận hôn này kết thúc, Mục Hành ngay cả sức để giận cũng không có, hắn hô hấp từng hớp từng hớp, lồng ngực phập phồng kịch liệt, đầu óc có chút mê man.

Triệu Qua ngồi dậy, bắt đầu cởi quần áo Mục Hành: "Em với Chu Mục Hải có chuyện gì?"

Mục Hành nghiêng người cho Triệu Qua tiện cởi quần áo của mình, có chút hổn hển nói, "Anh nói vậy, là có ý gì?"

"Anh đã định hỏi em từ lâu, vì sao Chu Mục Hải lại cho em diễn vai nam chính?"

"Anh ta nói là cảm thấy em có thể diễn tốt."

Triệu Qua ném cái áo vướng víu đi, tay dừng bên hông Mục Hành, bắt đầu cởi thắt lưng của hắn, sau đó kéo khóa, đoạn Triệu Qua tụt quần hắn xuống đùi rồi tiếp tục kéo ống quần xuống.

"Em tin?"

Do quần áo bị cởi sạch nên có chút lạnh, Mục Hành nhịn không được rụt thân thể lại, vừa định bò lên cởi quần áo cho Triệu Qua thì đã thấy anh lưu loát cởi sạch mất rồi.

Mục Hành không khỏi có chút thất vọng, phải để hắn tự tay cởi quần áo cho anh thì mới kích thích chứ.

"Không tin, nhưng anh ta không để lộ sơ hở gì, em thấy anh ta cũng không có mục đích gì khác, có lẽ đây là mị lực cá nhân của em."

Triệu Qua một phát bắt được hạ thân của Mục Hành, bắt đầu đùa giỡn lỗ nhỏ của bảo bối mới hơi ngẩng đầu.

Mục Hành vừa nói xong đã rơi vào sự kích thích vui sướng, hắn hoàn toàn không thể chống cự lại Triệu Qua, cho dù chỉ là độ ấm của lòng bàn tay cũng khiến cho hắn rung động mãnh liệt.

Giọng Triệu Qua càng gợi cảm ơn, "Em thì có mị lực gì, Chu Mục Hải cũng không quen hoàng đế bệ hạ uy phong lẫm lẫm của Đại doanh."

"Hoàng đế....Không, không phải cũng bị anh, anh ôm rồi sao..." Mục Hành dứt quãng nói xong, ngón tay hắn nắm chặt sàng đan, khớp xương trở nên trắng bệch nhưng sắc mặt lại đỏ ửng, ý thức chìm nổi trong khoái cảm.

Triệu Qua không cho hắn phóng thích, buông tay nắm lấy hai chân Mục Hành, nhẫn nại bôi trơn cho nơi đó rồi mới đưa cái nơi đã sớm cứng rắn như sắt của mình vào.

Nhiệt độ trong cơ thể Mục Hành nóng lên, dục vọng đã đến giới hạn kêu gào đòi phóng thích, cố tình lại không thể thỏa mãn nổi.

Hắn khó nhịn vươn tay muốn tự lực cánh sinh, còn chưa kịp động vào đã bị Triệu Qua nắm lại, Triệu Qua đại khái ngại Mục Hành phân tâm nên mới hơi rút ra từ cơ thể Mục Hành một ít, sau đó lại mạnh mẽ thúc trở vào.

"Đừng, đừng..." Mục Hành phát ra những âm tiết đơn, rên rỉ với ngữ điệu mê người, tình dục kích thích hạ thể khiến cho toàn thân hắn trở nên phong tình quyến rũ.

Triệu Qua cố chấp bắt Mục Hành tới cùng mình, ôm cái người đã cực kỳ mệt mỏi nằm nhoài trên giường, thân mật dịu dàng hôn Mục Hành.

"Em có thích nơi này không?"

Mục Hành quay người lại, nằm thẳng lại để nhìn chăm chú vào trần nhà trên đỉnh đầu, giọng hãy còn mang theo sự biếng nhác, "Nơi này có anh, nhưng em vẫn nhớ Tuần Nhi."

"Nó có sao không?"

"Đại khái sẽ không quá tốt." Mục Hành nhớ tới lời nói trước đó của Tuần Nhi, ngữ khí chua sót nói, "Tuần Nhi nhớ anh lắm, nhưng hiện giờ cả hai chúng ta đều không ở bên nó."

Triệu Qua không nói gì, tâm anh nghĩ, Mục Tuần không nhớ anh làm sao được.

Tốt xấu cũng là một tay mình nuôi năm năm, bạch nhãn lang* cũng bị thuần hóa rồi.

*Ý chỉ người vô ơn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Emo: (ღ˘⌣˘ღ) ٩( ╹▿╹ )۶ (๑>◡<๑) (๑╯ﻌ╰๑) (๑¯△¯๑) ╮(•ˋoˊ•)╭ (ง°̀ロ°́)ง (°⌣°). ٩(^o^)۶ ◕.◕ (•‿•) ಠ~ಠ {•̃̾_•̃̾} 〴⋋_⋌〵 ٩(●̮̮̃•̃)۶ ٩(-̮̮̃-̃)۶ ٩◔‿◔۶ ^( ‘‿’ )^ 乂◜◬◝乂 {◕ ◡ ◕} (。◕‿◕。) ┌(^o^)┘ Σ( ° △ °|||) (▰˘◡˘▰) |◔◡◉| (×̯×) \m/(>.<)\m/ ►_◄ ►.◄ Ծ_Ծ ⇎_⇎ ◔̯◔ (╥﹏╥) ب_ب ^( ‘-’ )^ ◔_◔ |˚–˚| (◜௰◝) १|˚–˚|५ १✌˚◡˚✌५ (>‘o’)> <(‘o’<) ^( ‘-’ )^ <(‘ .’ )> <(‘.’<) (*≗*) 凸(¬‿¬)凸 ◤(¬‿¬)◥ (∪ ◡ ∪) ⊙̃.o (*^ -^*) (●*∩_∩*●) (\/) (°,,°) (\/) ¯\(©¿©) /¯ v( ‘.’ )v (-”-) ╮(╯▽╰)╭ ╭(╯ε╰)╮ ~(≥▽≤)/~ o(╯□╰)o ┐ (┘▽└ )┌ ╭(╯^╰)╮╮(╯_╰)╭ ╭ (╰_╯)╮ ↖(^ω^)↗ ლ(¯ロ¯ლ) ~(‾▿‾~) ≧▽≦ ≧◡≦ (ી(΄◞ิ౪◟ิ‵)ʃ)♥ (❁´◡`❁)*✲゚* (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・ ლ(╹◡╹ლ) (✿◠‿◠) (◑‿◐) ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) ✖‿✖ (*~▽~) (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ´ヮ´)ノ*:・゚✧ (✌゚∀゚)☞ (ᅌᴗᅌ* ) (;゙°´ω°´) °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° ( ͡° ͜ʖ ͡°) (•‿•) (⊙ヮ⊙) ☆*・゜゚・*\(^O^)/*・゜゚・*☆ (*¬*) ヾ(@°▽°@)ノ (^∇^) (*^▽^*) (=⌒▽⌒=) (≡^∇^≡) o(〃^▽^〃)o ≧(´▽`)≦ (‐^▽^‐) ( ̄▽+ ̄*) ヾ(@^▽^@)ノ o(^▽^)o (°∀°)b о(ж>▽<)y ☆ (*⌒∇⌒*)°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° (๑╹っ╹๑) -