☆, [Chương kết] Làm bạn
Lục Bạch trở về Linh Châu cũng không mất bao nhiêu thời gian, cũng chẳng phải chuyện to tác gì cho nên y không hề khua chiêng gõ trống báo cho tất cả mọi người trong phủ Thượng thư, chỉ có một số nha hoàn tiểu tư hầu hạ y và anh em Lục Tử Tấn Lục Nguyệt là biết chuyện.
Ngày ấy, Lục Bạch biến mất khỏi kinh thành.
Ngày ấy, Tống Cáp bởi lo lắng cho Lục Bạch nên tìm đến phủ Thượng thư, ấy thế mà lại chẳng thấy người trong lòng đâu.
Hắn lo lắng nôn nóng không thôi, vẫn chưa có ai nói cho hắn biết suy nghĩ trong lòng của y nên hắn bắt đầu suy nghĩ miên man, Tử Hề có tâm bệnh, cho nên mới nằm lâu như thế, người có thể khiến cho y mắc phải tâm bệnh không phải mình thì còn có thể là ai?!
Nay Tử Hề không thấy đâu, nhất định là do y không muốn gặp mình cho nên mới đi, sự quyết tuyệt như vậy khiến cho hắn ngay cả một tia phòng bị cũng không có.
Lục Tử Tấn không ở trong phủ, Tống Cáp bèn đi tìm Lục Nguyệt, sốt ruột hỏi Lục Bạch đi đâu rồi.
Chủ Nhật, 17 tháng 9, 2017
Thứ Sáu, 15 tháng 9, 2017
Lục Tử Hề - 32
☆, Tâm ý sáng tỏ
"Wow, hóa ra tướng quân thích cái thể loại này, phải nhớ kĩ mới được."
"Tháng sau chính là tiết Hoa Thoa mỗi năm một lần, đến lúc đó mỗi người đều phải chuẩn bị một cây trâm ngọc, sau đó đưa cho người trong lòng mình. Nhất định là như vậy, chẳng lẽ tướng quân có người mình thích rồi?!"
"Trời ơi. Tướng quân mua, màu lục nhạt, một hồi nữa ta đi hỏi lão bản xem hình dạng thế nào."
"Ngươi đúng là chẳng thú vị gì cả, đợi đến khi biết hình dạng trâm ngọc tướng quân chọn thì đến Tiết Hoa Thoa, ta sẽ chú tâm tìm xem là tiểu thư nhà nào lợi hại như vậy, thế nhưng lại có được tâm của Huyền Vũ đại tướng quân."
"Thì ra tướng quân chỉ mua một cây ngọc trâm thuần thể, thế mới nói mắt ta tốt vậy mà sao lại không nhìn thấy hoa văn trên đó?"
Những lời Tử Tấn nói một tháng trước như thể lặp lại trong đầu y, Lục Bạch ngẩn ra, nhìn hoa văn trên cây trâm ngọc.
Trên đầu trâm có khắc ba phiến lá trúc, hình dáng khăng khít gắn bó, chạm trổ nhẵn nhụi, ngay cả hoa văn lá trúc cũng đẹp mắt vô cùng, Lục Bạch nhìn kỹ, trong hai phiến lá đó có khắc hai chữ.
Hề, Cáp.
"Wow, hóa ra tướng quân thích cái thể loại này, phải nhớ kĩ mới được."
"Tháng sau chính là tiết Hoa Thoa mỗi năm một lần, đến lúc đó mỗi người đều phải chuẩn bị một cây trâm ngọc, sau đó đưa cho người trong lòng mình. Nhất định là như vậy, chẳng lẽ tướng quân có người mình thích rồi?!"
"Trời ơi. Tướng quân mua, màu lục nhạt, một hồi nữa ta đi hỏi lão bản xem hình dạng thế nào."
"Ngươi đúng là chẳng thú vị gì cả, đợi đến khi biết hình dạng trâm ngọc tướng quân chọn thì đến Tiết Hoa Thoa, ta sẽ chú tâm tìm xem là tiểu thư nhà nào lợi hại như vậy, thế nhưng lại có được tâm của Huyền Vũ đại tướng quân."
"Thì ra tướng quân chỉ mua một cây ngọc trâm thuần thể, thế mới nói mắt ta tốt vậy mà sao lại không nhìn thấy hoa văn trên đó?"
Những lời Tử Tấn nói một tháng trước như thể lặp lại trong đầu y, Lục Bạch ngẩn ra, nhìn hoa văn trên cây trâm ngọc.
Trên đầu trâm có khắc ba phiến lá trúc, hình dáng khăng khít gắn bó, chạm trổ nhẵn nhụi, ngay cả hoa văn lá trúc cũng đẹp mắt vô cùng, Lục Bạch nhìn kỹ, trong hai phiến lá đó có khắc hai chữ.
Hề, Cáp.
Lục Tử Hề - 31
☆, Dần dần thành ma
Tống Cáp nhìn trái nhìn phải xem có cái gì ăn ngon hay không, cố tình Lục Bạch vừa rồi lại đã ăn rồi, lúc này chỉ đi theo bên người hắn chứ chẳng nói chẳng rằng gì.
Trên đường cực kì phồn hoa náo nhiệt, khắp nơi đều là người cười nói rôm rả.
Tống Cáp khí phách lăng nhiên, lúc này lại khẽ mỉm cười mang theo khí chất thiết sách, quần áo trên người hoa quý, vừa thấy đã biết là không phải dạng người tầm thường. Những người đã biết hắn là tướng quân lại càng bị hắn hấp dẫn hơn cả.
Có rất nhiều cô nương vừa vặn đi qua người Tống Cáp thì cười với hắn, dùng bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn mềm mại dâng lên một cái hoa thoa, Tống Cáp với ai cũng lắc đầu không nhận.
Có rất nhiều cô nương làm vậy, cứ vây quanh hắn thành bầy, bắt đầu oanh ngôn mềm giọng.
Tống Cáp nhìn trái nhìn phải xem có cái gì ăn ngon hay không, cố tình Lục Bạch vừa rồi lại đã ăn rồi, lúc này chỉ đi theo bên người hắn chứ chẳng nói chẳng rằng gì.
Trên đường cực kì phồn hoa náo nhiệt, khắp nơi đều là người cười nói rôm rả.
Tống Cáp khí phách lăng nhiên, lúc này lại khẽ mỉm cười mang theo khí chất thiết sách, quần áo trên người hoa quý, vừa thấy đã biết là không phải dạng người tầm thường. Những người đã biết hắn là tướng quân lại càng bị hắn hấp dẫn hơn cả.
Có rất nhiều cô nương vừa vặn đi qua người Tống Cáp thì cười với hắn, dùng bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn mềm mại dâng lên một cái hoa thoa, Tống Cáp với ai cũng lắc đầu không nhận.
Có rất nhiều cô nương làm vậy, cứ vây quanh hắn thành bầy, bắt đầu oanh ngôn mềm giọng.
Thứ Tư, 13 tháng 9, 2017
Lục Tử Hề - 30
☆, Ớt hoành thánh
An Tề Viễn nói phương pháp tốt nhất là tặng quà, khiến cho người ta có cảm giác mình rất thương yêu người ta, sau đó thừa dịp người ta không chuẩn bị để xuống tay.
Tống Cáp nói quà ta đã tặng rồi.
An Tề Viễn hỏi tặng cái gì?
Tống Cáp đáp là một thùng sách.
An Tề Viễn 'phụt' một tiếng phun hết nước trong miệng ra: "Tặng sách là tốt nhưng lại không thể hiện được ngươi coi trọng cậu ta từ trong ra ngoài, ngươi phải tặng cái gì mà cậu ta đem theo bên người được ấy, đúng rồi, sắp tới có tiết Hoa thoa đấy, ta chỉ gợi ý vậy thôi, ngươi cân nhắc cho cẩn thận."
An Tề Viễn nói phương pháp tốt nhất là tặng quà, khiến cho người ta có cảm giác mình rất thương yêu người ta, sau đó thừa dịp người ta không chuẩn bị để xuống tay.
Tống Cáp nói quà ta đã tặng rồi.
An Tề Viễn hỏi tặng cái gì?
Tống Cáp đáp là một thùng sách.
An Tề Viễn 'phụt' một tiếng phun hết nước trong miệng ra: "Tặng sách là tốt nhưng lại không thể hiện được ngươi coi trọng cậu ta từ trong ra ngoài, ngươi phải tặng cái gì mà cậu ta đem theo bên người được ấy, đúng rồi, sắp tới có tiết Hoa thoa đấy, ta chỉ gợi ý vậy thôi, ngươi cân nhắc cho cẩn thận."
Thứ Ba, 12 tháng 9, 2017
Lục Tử Hề - 29
☆, Ngắm tuyết cùng ngươi
Lục Bạch mỉm cười, "Ngươi có từng nghe đến một truyền thuyết không?"
"Truyền thuyết gì?"
"Thần Tuyết ấy, ngươi đã nghe đến bao giờ chưa?" Lục Bạch cười nói với hắn.
Tống Cáp dùng ngón tay vê một bông hoa tuyết, tinh tế vuốt nó cho đến khi nó hóa thành một giọt nước rồi tan đi không thấy nữa, "Ngươi kể cho ta nghe xem nào."
Lục Bạch lục lọi lại hồi ức: "Truyền thuyết kể rằng Thần Tuyết thi thoảng sẽ chạy lên một ngọn núi, mỗi lần đến nơi là sẽ có những bông tuyết mềm mại như tơ rơi xuống từ trên trời cao, tuyết thật sự rất rất nhỏ, phải chạm được vào mới cảm nhận được. Chỉ cần ngươi đếm từng bông từng bông một, Thần Tuyết sẽ cho ngươi tiến vào mộng đẹp, thành toàn cho ngươi một giấc mơ tròn vẹn."
Tống Cáp thắc mắc: "Ngươi nghe ai kể?"
Lục Bạch mỉm cười, "Ngươi có từng nghe đến một truyền thuyết không?"
"Truyền thuyết gì?"
"Thần Tuyết ấy, ngươi đã nghe đến bao giờ chưa?" Lục Bạch cười nói với hắn.
Tống Cáp dùng ngón tay vê một bông hoa tuyết, tinh tế vuốt nó cho đến khi nó hóa thành một giọt nước rồi tan đi không thấy nữa, "Ngươi kể cho ta nghe xem nào."
Lục Bạch lục lọi lại hồi ức: "Truyền thuyết kể rằng Thần Tuyết thi thoảng sẽ chạy lên một ngọn núi, mỗi lần đến nơi là sẽ có những bông tuyết mềm mại như tơ rơi xuống từ trên trời cao, tuyết thật sự rất rất nhỏ, phải chạm được vào mới cảm nhận được. Chỉ cần ngươi đếm từng bông từng bông một, Thần Tuyết sẽ cho ngươi tiến vào mộng đẹp, thành toàn cho ngươi một giấc mơ tròn vẹn."
Tống Cáp thắc mắc: "Ngươi nghe ai kể?"
Lục Tử Hề - 28
☆, Tướng quân leo núi
Đi xuyên qua những ngã tư phồn hoa trong kinh thành, rồi đi về phía bắc hoàng cung, ở đó có một ngọn núi do dân gian góp vốn sửa sang lại, dùng để phục vụ việc leo núi cường kiện cơ thể, bất quá đệ tử nhà giàu trong kinh được nuôi chiều từ bé đều không hề bén mảng đến đây, trái lại không thiếu dân chúng tiến đến du ngoạn mỗi ngày.
Tống Cáp thường xuyên tới đây leo núi nên rất có kinh nghiệm.
Ngồi bên trong kiệu, cúi đầu nhìn Lục Bạch ra vẻ buồn ngủ mê mang, nhéo nhéo mặt y gọi, "Tử Hề, dậy đi, Tử Hề?"
Lục Bạch chậm rãi mở to đôi mắt ra, dụi dụi mắt một lát rồi liếc mắt nhìn Tống Cáp phía trên, y chậc lưỡi, hỏi: "Đến đâu rồi....?"
Có lẽ là do vừa tỉnh ngủ nên giọng y mềm mềm mại mại, thậm chí còn kéo dài âm cuối, tạo ra một cảm giác rất dỗi dịu êm. Tống Cáp nghe mà ngây cả người.
Đi xuyên qua những ngã tư phồn hoa trong kinh thành, rồi đi về phía bắc hoàng cung, ở đó có một ngọn núi do dân gian góp vốn sửa sang lại, dùng để phục vụ việc leo núi cường kiện cơ thể, bất quá đệ tử nhà giàu trong kinh được nuôi chiều từ bé đều không hề bén mảng đến đây, trái lại không thiếu dân chúng tiến đến du ngoạn mỗi ngày.
Tống Cáp thường xuyên tới đây leo núi nên rất có kinh nghiệm.
Ngồi bên trong kiệu, cúi đầu nhìn Lục Bạch ra vẻ buồn ngủ mê mang, nhéo nhéo mặt y gọi, "Tử Hề, dậy đi, Tử Hề?"
Lục Bạch chậm rãi mở to đôi mắt ra, dụi dụi mắt một lát rồi liếc mắt nhìn Tống Cáp phía trên, y chậc lưỡi, hỏi: "Đến đâu rồi....?"
Có lẽ là do vừa tỉnh ngủ nên giọng y mềm mềm mại mại, thậm chí còn kéo dài âm cuối, tạo ra một cảm giác rất dỗi dịu êm. Tống Cáp nghe mà ngây cả người.
Thứ Hai, 11 tháng 9, 2017
Lục Tử Hề - 27
☆, Khiến ngươi nổi điên
Tống Cáp mặc áo choàng màu đen vội vã chạy tới, bước qua tiểu viện trắng tuyết, đang muốn đẩy cửa xông vào thì lại bị Lục Tử Tấn chặn ngoài cửa.
Tống Cáp vừa thấy Lục Tử Tấn đã gặng hỏi: "Tử Hề làm sao?"
Tử Tấn lắc đầu, kéo hắn qua một bên, nhìn cửa phòng Lục Bạch rồi nói: "Mấy ngày nay Tử Hề rất kì lạ, lúc nào cũng ru rú trong phòng đọc sạch, ỉu xìu cả ngày, giờ càng ngày càng nhợt nhạt."
"Cậu ấy có xảy ra chuyện gì không?!"
"Không có, ngươi cũng biết nó chính là cái hũ nút mà, chẳng nói gì đâu. Ta lo lắng nó cứ thế thì sẽ sinh bệnh mất." Tử Tấn lo lắng nói.
Tống Cáp nghe vậy thì hoảng: "Ta đi xem xem." Nói rồi liền vội vàng chạy vào, Tử Tấn thấy hắn thế thì trong lòng cũng thả lỏng, xoay người rời đi.
Tống Cáp mặc áo choàng màu đen vội vã chạy tới, bước qua tiểu viện trắng tuyết, đang muốn đẩy cửa xông vào thì lại bị Lục Tử Tấn chặn ngoài cửa.
Tống Cáp vừa thấy Lục Tử Tấn đã gặng hỏi: "Tử Hề làm sao?"
Tử Tấn lắc đầu, kéo hắn qua một bên, nhìn cửa phòng Lục Bạch rồi nói: "Mấy ngày nay Tử Hề rất kì lạ, lúc nào cũng ru rú trong phòng đọc sạch, ỉu xìu cả ngày, giờ càng ngày càng nhợt nhạt."
"Cậu ấy có xảy ra chuyện gì không?!"
"Không có, ngươi cũng biết nó chính là cái hũ nút mà, chẳng nói gì đâu. Ta lo lắng nó cứ thế thì sẽ sinh bệnh mất." Tử Tấn lo lắng nói.
Tống Cáp nghe vậy thì hoảng: "Ta đi xem xem." Nói rồi liền vội vàng chạy vào, Tử Tấn thấy hắn thế thì trong lòng cũng thả lỏng, xoay người rời đi.
Lục Tử Hề - 26
☆, Mê mang suy nghĩ
Hai người đứng trong phòng, một người cười khổ, một người nhíu mày.
Tống Cáp ôm thùng lẳng lặng chờ y nói chuyện, Lục Bạch khẽ cắn môi ghét hận hành vi đó của Tống Cáp, anh ta có ý gì chứ, vì sao cứ muốn xuyên tạc lời y nói, rõ ràng đã nói sẽ không dây dưa nữa, thế thì phải buông tay ra, hai người hai lối mới đúng!
Cần gì phải tặng y cái này cái nọ, chọc y bất an trong lòng?
Tống Cáp nhếch môi người với y, trong đôi mắt đen kịt có thêm vài tia tà mị, hắn nói: "Ta chỉ là muốn đối tốt với ngươi thôi."
Lục Bạch cứng đờ.
Tống Cáp tiếp tục nói: "Ngày ấy hôn ngươi là do ta kìm lòng không đậu. Lại không suy xét đến cảm thụ của ngươi nữa, ta rất xin lỗi. Ngươi có thể từ chối thích ta nhưng xin người đừng từ chối tâm ý của ta. Tử Hề, nhận lấy đi."
Hai người đứng trong phòng, một người cười khổ, một người nhíu mày.
Tống Cáp ôm thùng lẳng lặng chờ y nói chuyện, Lục Bạch khẽ cắn môi ghét hận hành vi đó của Tống Cáp, anh ta có ý gì chứ, vì sao cứ muốn xuyên tạc lời y nói, rõ ràng đã nói sẽ không dây dưa nữa, thế thì phải buông tay ra, hai người hai lối mới đúng!
Cần gì phải tặng y cái này cái nọ, chọc y bất an trong lòng?
Tống Cáp nhếch môi người với y, trong đôi mắt đen kịt có thêm vài tia tà mị, hắn nói: "Ta chỉ là muốn đối tốt với ngươi thôi."
Lục Bạch cứng đờ.
Tống Cáp tiếp tục nói: "Ngày ấy hôn ngươi là do ta kìm lòng không đậu. Lại không suy xét đến cảm thụ của ngươi nữa, ta rất xin lỗi. Ngươi có thể từ chối thích ta nhưng xin người đừng từ chối tâm ý của ta. Tử Hề, nhận lấy đi."
Chủ Nhật, 10 tháng 9, 2017
Lục Tử Hề - 25
☆, Đưa tặng sách cổ
Thích, thích, chuyện liên quan đến chữ tình đều không dễ nói, đôi mắt Lục Tử Tấn lóe sáng không ngừng, có vẻ như đang cân nhắc xem bây giờ phải làm cái gì.
Tống Cáp thấy anh ta bối rồi thì cười buông tay: "Ngươi cũng đừng nghĩ nhiều quá, chuyện này là do ta không đúng, ta không nên bắt buộc cậu ấy mới phải. Nếu ngươi chưa hết giận, thì đánh đi, ta không động đậy gì đâu."
Tướng quân....
Tướng quân như thế.....
Lục Tử Tấn thở dài một hơi, bóp trán nghĩ, tướng quân như vậy thì anh ta biết ra tay thế nào cho được.
Anh ta cắn môi quỳ phịch xuống đất, hành quân lễ nói: "Tướng quân, mới nãy thuộc hạ không biết tôn ti, xin ngài thứ lỗi! Thuộc hạ nguyện ý nhận trừng phạt!"
Tống Cáp không ngờ Lục Tử Tấn lại công tư phân minh như thế, cảm thấy cảm thán nên đi qua đỡ anh ta dậy, Tử Tấn không có ý chối từ đứng lên, lại vội vàng nói: "Tuy rằng như thế, nhưng tướng quân không được bắt nạt đệ đệ ta, ngài phải cam đoan với ta, về sau nhất định sẽ toàn tâm toàn ý đối tốt với nó, không bao giờ để nó chịu ấm ức."
Thích, thích, chuyện liên quan đến chữ tình đều không dễ nói, đôi mắt Lục Tử Tấn lóe sáng không ngừng, có vẻ như đang cân nhắc xem bây giờ phải làm cái gì.
Tống Cáp thấy anh ta bối rồi thì cười buông tay: "Ngươi cũng đừng nghĩ nhiều quá, chuyện này là do ta không đúng, ta không nên bắt buộc cậu ấy mới phải. Nếu ngươi chưa hết giận, thì đánh đi, ta không động đậy gì đâu."
Tướng quân....
Tướng quân như thế.....
Lục Tử Tấn thở dài một hơi, bóp trán nghĩ, tướng quân như vậy thì anh ta biết ra tay thế nào cho được.
Anh ta cắn môi quỳ phịch xuống đất, hành quân lễ nói: "Tướng quân, mới nãy thuộc hạ không biết tôn ti, xin ngài thứ lỗi! Thuộc hạ nguyện ý nhận trừng phạt!"
Tống Cáp không ngờ Lục Tử Tấn lại công tư phân minh như thế, cảm thấy cảm thán nên đi qua đỡ anh ta dậy, Tử Tấn không có ý chối từ đứng lên, lại vội vàng nói: "Tuy rằng như thế, nhưng tướng quân không được bắt nạt đệ đệ ta, ngài phải cam đoan với ta, về sau nhất định sẽ toàn tâm toàn ý đối tốt với nó, không bao giờ để nó chịu ấm ức."
Thứ Năm, 7 tháng 9, 2017
Lục Tử Hề - 24
☆, Giải đáp thắc mắc trong lòng
"Tuy rằng ta với cậu ấy rất ít gặp nhau, nhưng mỗi khi ta gặp cậu ấy, tâm tình nhịn không được thấy xao động, muốn ôm lấy cậu ấy, hôn cậu ấy, thương cậu ấy, cưng chiều cậu ấy. Chưa từng có ai có thể khiến ta xúc động đến vậy, ta tuy rằng chưa từng yêu ai, nhưng ta cũng biết, thích một người chính là như vậy, ngươi nói xem có phải không?"
An Tề Viễn chép miệng một tiếng, gật đầu đáp: "Qủa thật là như thế."
Anh ta bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề khác, hỏi: "Tướng quân, thế cậu ta có từng có vẻ thích ngươi hay không, chỉ là thoáng qua thôi cũng được?"
Tống Cáp lắc đầu, có chút ủ rũ"Ta không biết."
"Thế lúc ngươi hôn cậu ta, cậu ta có phản kháng kịch liệt hay không?"
Tống Cáp nói: "Cũng không phải là quá kịch liệt, có đôi khi cậu ấy đối xử với ta rất tốt."
An Tề Viễn vỗ tay, cười to nói: "Thế thì tốt rồi, xem ra, cậu ta dù cho không thích cũng không phản cảm đâu."
Anh ta có chút cảm thán: "Không nghĩ tới đâu ha, tướng quân ngươi cũng có ngày có suy nghĩ như vậy, ta thấy ngươi thích cậu ta như thế, có lẽ cũng có vài phần nhất kiến chung tình, nếu ngươi quyết định sẽ nghiêm túc thì phải nghe ta."
"Tuy rằng ta với cậu ấy rất ít gặp nhau, nhưng mỗi khi ta gặp cậu ấy, tâm tình nhịn không được thấy xao động, muốn ôm lấy cậu ấy, hôn cậu ấy, thương cậu ấy, cưng chiều cậu ấy. Chưa từng có ai có thể khiến ta xúc động đến vậy, ta tuy rằng chưa từng yêu ai, nhưng ta cũng biết, thích một người chính là như vậy, ngươi nói xem có phải không?"
An Tề Viễn chép miệng một tiếng, gật đầu đáp: "Qủa thật là như thế."
Anh ta bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề khác, hỏi: "Tướng quân, thế cậu ta có từng có vẻ thích ngươi hay không, chỉ là thoáng qua thôi cũng được?"
Tống Cáp lắc đầu, có chút ủ rũ"Ta không biết."
"Thế lúc ngươi hôn cậu ta, cậu ta có phản kháng kịch liệt hay không?"
Tống Cáp nói: "Cũng không phải là quá kịch liệt, có đôi khi cậu ấy đối xử với ta rất tốt."
An Tề Viễn vỗ tay, cười to nói: "Thế thì tốt rồi, xem ra, cậu ta dù cho không thích cũng không phản cảm đâu."
Anh ta có chút cảm thán: "Không nghĩ tới đâu ha, tướng quân ngươi cũng có ngày có suy nghĩ như vậy, ta thấy ngươi thích cậu ta như thế, có lẽ cũng có vài phần nhất kiến chung tình, nếu ngươi quyết định sẽ nghiêm túc thì phải nghe ta."
Lục Tử Hề - 23
☆, Đầu sỏ gây tội
"Chỗ này bị gì thế?!" Lục Tử Tấn kinh ngạc hỏi, chỉ tay vào môi y với vẻ quá đỗi ngạc nhiên.
Cái kiểu sưng đỏ đó, nếu là bình thường hắn có thể còn nghĩ đến chuyện bị côn trùng cắn, nhưng nom Lục Bạch kích động lại liên tục che dấu thế này, hắn liền thấy không bình thường.
Cái kiểu này, không lẽ Tử Hề bị người....
Hắn không dám tưởng tượng, vẻ mặt ngây ngốc nhìn y. Lục Bạch ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt Tử Tấn thì thấy xấu hổ, vội vàng che miệng đi, xoay người định bỏ vào phòng.
Lục Tử Tấn thấy thế thì nhanh chóng đuổi theo, giữ chặt ống tay áo của y, Lục Bạch quay đầu lại, lúc này cả hai đều thấy bối rối. Áo Lục Bạch bị kéo, trường bào cao cổ bị lệch xuống một chút, lộ ra áo trong màu trắng và cái cổ thon dài trắng nõn của y.
Lục Tử Tấn nhìn cảnh sắc trước mắt thì đồng tử trợn to, vẻ mặt không thể tin nổi.
Trắng nõn, đỏ thẫm, là....dấu hôn?!
"Chỗ này bị gì thế?!" Lục Tử Tấn kinh ngạc hỏi, chỉ tay vào môi y với vẻ quá đỗi ngạc nhiên.
Cái kiểu sưng đỏ đó, nếu là bình thường hắn có thể còn nghĩ đến chuyện bị côn trùng cắn, nhưng nom Lục Bạch kích động lại liên tục che dấu thế này, hắn liền thấy không bình thường.
Cái kiểu này, không lẽ Tử Hề bị người....
Hắn không dám tưởng tượng, vẻ mặt ngây ngốc nhìn y. Lục Bạch ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt Tử Tấn thì thấy xấu hổ, vội vàng che miệng đi, xoay người định bỏ vào phòng.
Lục Tử Tấn thấy thế thì nhanh chóng đuổi theo, giữ chặt ống tay áo của y, Lục Bạch quay đầu lại, lúc này cả hai đều thấy bối rối. Áo Lục Bạch bị kéo, trường bào cao cổ bị lệch xuống một chút, lộ ra áo trong màu trắng và cái cổ thon dài trắng nõn của y.
Lục Tử Tấn nhìn cảnh sắc trước mắt thì đồng tử trợn to, vẻ mặt không thể tin nổi.
Trắng nõn, đỏ thẫm, là....dấu hôn?!
Chủ Nhật, 3 tháng 9, 2017
Lục Tử Hề - 22
Đầu lưỡi Tống Cáp với vào trong miệng y, lưu luyến hút hết nước bọt trong đó, cuối cùng vươn đầu lưỡi đến tận yết hầu y như thể muốn ăn tươi nuốt sống y vào trong bụng.
Lục Bạch chậm rãi mở mắt ra, thân thể trở cứng còng. Hạ thân có cái gì đó chạm vào, y cảm nhận được rất rõ. Sau đó mặt đỏ lựng.
Lại bị hôn, y nên làm cái gì bây giờ....
Y chớp chớp mắt, con ngươi đen đặc của Tống Cáp đang nhắm chặt, ngay trước mắt y, thoáng động là có thể chạm vào.
Trái tim y nhảy lên kịch liệt, còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy phía sau cổ đau đớn, hai mắt y nhắm tịt, không còn tri giác nữa.
Tống Cáp đánh y bất tỉnh.
Kéo y vào trong lòng, Tống Cáp hôn hôn trán y, đoạn đặt y lên trên giường còn mình thì ngồi ở mép giường nhìn y, mãi một lát sau hắn mới đứng dậy, đi ra ngoài cửa.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)