☆, Tống Cáp tướng quân mời:
Lục Tử Tấn đặt Lục Bạch lên giường, phân phó người nấu canh giải rượu sau đó ngồi an vị trên giường, nhìn tiểu đệ rồi nói: "Tử Hề ơi Tử Hề, đệ cũng quá vô dụng đi, sao mới uống có một chén mà đã say rồi. Không phải đệ rất kính ngưỡng tướng quân hay sao, mới gặp lần đầu mà đã thế, để ta xem lúc tỉnh rượu đệ có hối hận hay không!"
Lục Bạch đúng thật là hối hận.
Hôm sau, y ngủ tròn một ngày mới tỉnh dậy, vừa tỉnh đã nghe Lục Tử Tấn nói với mình rằng.
"Đệ nói đệ xem, cố tình say trong lúc kính rượu tướng quân, đây là cơ hội lớn cỡ nào a."
Lục Bạch có chút bất đắc dĩ, bộ dạng phục tùng buông mắt xuống: "Cơ hội gì cơ."
Thứ Ba, 25 tháng 7, 2017
Thứ Bảy, 22 tháng 7, 2017
Lục Tử Hề - 6
☆, Thọ yến sơ ngộ
Ngày hai mươi tháng mười một theo lịch Trần quốc năm thứ mười, là chỉnh thọ năm mươi của Lễ Bộ Thượng thư Lục Thành.
Từ sáng sớm đã có không ít thân bằng hảo hữu và đám quan liêu đến phủ Thượng thư để tham gia thọ yến. Trong phủ thật sự náo nhiệt, Lục Bạch là cháu Lục Thành nên cùng Lục Tử Tấn tiếp đón một ít khách nhân.
Lục Bạch đang dẫn một vị đầu lĩnh nào đó đi vào thì thấy Tử Tấn nhăn nhó đứng ngoài cửa trông ra trông vào, nghĩ đến chuyện người huynh trưởng này sắp lấy vợ đến nơi rồi mà tính tình vẫn như trẻ con, không khỏi bật cười thành tiếng, đi qua.
Vỗ vỗ bả vai Lục Tử Tấn, Lục Bạch hỏi: "Tử Tấn, huynh đang nhìn cái gì thế, có bạn huynh tới à?"
Tử Tấn thấy là y thì quay cái mặt nhăn nhúm qua, bất đắc dĩ nói: "Ta đang đợi người a, sao còn chưa đến chứ lại."
Nói rồi, anh ta lại trông ra ngoài cửa.
Ngày hai mươi tháng mười một theo lịch Trần quốc năm thứ mười, là chỉnh thọ năm mươi của Lễ Bộ Thượng thư Lục Thành.
Từ sáng sớm đã có không ít thân bằng hảo hữu và đám quan liêu đến phủ Thượng thư để tham gia thọ yến. Trong phủ thật sự náo nhiệt, Lục Bạch là cháu Lục Thành nên cùng Lục Tử Tấn tiếp đón một ít khách nhân.
Lục Bạch đang dẫn một vị đầu lĩnh nào đó đi vào thì thấy Tử Tấn nhăn nhó đứng ngoài cửa trông ra trông vào, nghĩ đến chuyện người huynh trưởng này sắp lấy vợ đến nơi rồi mà tính tình vẫn như trẻ con, không khỏi bật cười thành tiếng, đi qua.
Vỗ vỗ bả vai Lục Tử Tấn, Lục Bạch hỏi: "Tử Tấn, huynh đang nhìn cái gì thế, có bạn huynh tới à?"
Tử Tấn thấy là y thì quay cái mặt nhăn nhúm qua, bất đắc dĩ nói: "Ta đang đợi người a, sao còn chưa đến chứ lại."
Nói rồi, anh ta lại trông ra ngoài cửa.
Thứ Sáu, 21 tháng 7, 2017
Thứ Ba, 18 tháng 7, 2017
Lục Tử Hề - 4
☆, Đến kinh thành:
Lục Bạch nôn nóng trở về nhà, vừa đẩy cửa ra là thấy mẫu thân suy yếu nằm trên giường còn phụ thân thì đang ngồi một bên chăm sóc bà.
"Phụ thân, nương, hài nhi đã về."
Mẹ Lục nghe thấy tiếng con thì khẽ cử động cơ thể kêu y vào, "Tử Hề, mau vào đây."
Lục Bạch đến gần, quỳ bên giường nhìn mẹ Lục: "Nương, hài nhi bất hiếu, đến giờ mới trở về. Nương đây là làm sao thế, bị bệnh gì?"
Cha Lục thở dài nói: "Thân thể nương con vốn đã yếu, đều là do ta cả, lần trước bị sự tình quan phủ triền thân lại để nương con đứng dưới trời mưa đợi ta rõ là lâu, sau rồi bị cảm lạnh nên suy yếu nằm trên giường mãi."
Mẹ Lục lắc đầu, đôi mắt hàm chứa sự ái mộ nhìn thoáng qua cha Lục, nói với Lục Bạch rằng: "Tử Hề, đừng trách phụ thân con, cơ thể ta vốn đã không tốt, cứ nghỉ dưỡng tốt là sẽ khá lên thôi."
Lục Bạch cầm tay mẹ Lục, dịu dàng nói: "Nương, nương cứ nghỉ ngơi cho tốt đi. Hài nhi không lên chùa nữa, hài nhi ở nhà bồi nương."
Mẹ Lục chậm rãi lắc đầu, cha Lục nói tiếp: "Tử Hề, gọi con trở về còn bởi một chuyện khác."
Lục Bạch nôn nóng trở về nhà, vừa đẩy cửa ra là thấy mẫu thân suy yếu nằm trên giường còn phụ thân thì đang ngồi một bên chăm sóc bà.
"Phụ thân, nương, hài nhi đã về."
Mẹ Lục nghe thấy tiếng con thì khẽ cử động cơ thể kêu y vào, "Tử Hề, mau vào đây."
Lục Bạch đến gần, quỳ bên giường nhìn mẹ Lục: "Nương, hài nhi bất hiếu, đến giờ mới trở về. Nương đây là làm sao thế, bị bệnh gì?"
Cha Lục thở dài nói: "Thân thể nương con vốn đã yếu, đều là do ta cả, lần trước bị sự tình quan phủ triền thân lại để nương con đứng dưới trời mưa đợi ta rõ là lâu, sau rồi bị cảm lạnh nên suy yếu nằm trên giường mãi."
Mẹ Lục lắc đầu, đôi mắt hàm chứa sự ái mộ nhìn thoáng qua cha Lục, nói với Lục Bạch rằng: "Tử Hề, đừng trách phụ thân con, cơ thể ta vốn đã không tốt, cứ nghỉ dưỡng tốt là sẽ khá lên thôi."
Lục Bạch cầm tay mẹ Lục, dịu dàng nói: "Nương, nương cứ nghỉ ngơi cho tốt đi. Hài nhi không lên chùa nữa, hài nhi ở nhà bồi nương."
Mẹ Lục chậm rãi lắc đầu, cha Lục nói tiếp: "Tử Hề, gọi con trở về còn bởi một chuyện khác."
Thứ Hai, 17 tháng 7, 2017
Lục Tử Hề - 3
☆, Cứu người bị hại:
Lục Bạch ôm sách chậm rãi đi về phía chùa, lúc đi đến cửa viện đột nhiên lại nhớ đến sáng nay y có nhặt được một chú chó hoang dưới chân núi, nó hãy còn đang bị y nhốt sau chùa.
Con chó phỏng chừng đã đói bụng lắm rồi, y nghĩ một hồi rồi quyết định đi tìm nó, sau đó đưa nó trở về hảo hảo dạy bảo một phen mới được. Nghĩ như vậy, y bèn đi về phía sau núi.
"Chó con, mau ra đây, chó con...A!"
Y kinh ngạc kêu lên một tiếng rồi nhanh chóng bịt miệng mình lại, ánh mắt mở lớn nhìn cảnh tượng trước mắt.
Năm sáu người mặc áo đen vây quanh một phu nhân mặc hoa phục, trời ơi, cướp bóc hả?!
Y vừa thấy thế thì ngay cả chó cũng không muốn quản, ý tưởng đầu tiên chính là xông lên phía trước, chó cùng đứt dậu lại quên mất bản thân bất quá chỉ là một thư sinh trói gà không chặt.
Đợi đến khi phản ứng lại, y đã tiến đến trước mặt phụ nhân nọ, hai tay giang rộng ngăn đám người mặc áo đen lại.
Lục Bạch ôm sách chậm rãi đi về phía chùa, lúc đi đến cửa viện đột nhiên lại nhớ đến sáng nay y có nhặt được một chú chó hoang dưới chân núi, nó hãy còn đang bị y nhốt sau chùa.
Con chó phỏng chừng đã đói bụng lắm rồi, y nghĩ một hồi rồi quyết định đi tìm nó, sau đó đưa nó trở về hảo hảo dạy bảo một phen mới được. Nghĩ như vậy, y bèn đi về phía sau núi.
"Chó con, mau ra đây, chó con...A!"
Y kinh ngạc kêu lên một tiếng rồi nhanh chóng bịt miệng mình lại, ánh mắt mở lớn nhìn cảnh tượng trước mắt.
Năm sáu người mặc áo đen vây quanh một phu nhân mặc hoa phục, trời ơi, cướp bóc hả?!
Y vừa thấy thế thì ngay cả chó cũng không muốn quản, ý tưởng đầu tiên chính là xông lên phía trước, chó cùng đứt dậu lại quên mất bản thân bất quá chỉ là một thư sinh trói gà không chặt.
Đợi đến khi phản ứng lại, y đã tiến đến trước mặt phụ nhân nọ, hai tay giang rộng ngăn đám người mặc áo đen lại.
Chủ Nhật, 16 tháng 7, 2017
Lục Tử Hề - 2
☆, Nhân duyên của Lục Bạch
Hai năm sau.
Một tiểu hòa thượng gọi với Lục Bạch đang muốn trở về phòng: "Lục sư huynh, sư phụ tìm huynh."
Đi đến thiện phòng nơi Không Trần đại sư ở, Lục Bạch gõ cửa rồi đi vào. Hai tay sắp thành hình chữ thập bái một cái rồi nói: "Đại sư".
Không trần để y ngồi xuống, lúc này mới nói: "Sau hai năm tu hành trong chùa cậu đã thu hoạch được những gì."
Lục Bạch hơi sửng sốt, y không nghĩ tới Không Trần sẽ nói tới điều này, do quá sửng sốt nên y chẳng biết trả lời ra làm sao, thu hoạch thì có nhưng y phải suy ngẫm cho kĩ đã rồi mới nói được nên nhất thời, y không biết phải mở miệng thế nào.
"Đại sư, con......"
Hai năm sau.
Một tiểu hòa thượng gọi với Lục Bạch đang muốn trở về phòng: "Lục sư huynh, sư phụ tìm huynh."
Đi đến thiện phòng nơi Không Trần đại sư ở, Lục Bạch gõ cửa rồi đi vào. Hai tay sắp thành hình chữ thập bái một cái rồi nói: "Đại sư".
Không trần để y ngồi xuống, lúc này mới nói: "Sau hai năm tu hành trong chùa cậu đã thu hoạch được những gì."
Lục Bạch hơi sửng sốt, y không nghĩ tới Không Trần sẽ nói tới điều này, do quá sửng sốt nên y chẳng biết trả lời ra làm sao, thu hoạch thì có nhưng y phải suy ngẫm cho kĩ đã rồi mới nói được nên nhất thời, y không biết phải mở miệng thế nào.
"Đại sư, con......"
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)